Thơ Xuân - Cao Hữu Thiên
Mùa Xuân Của Mẹ
Chiều
dần xuống phố đèn lên quá vội
Giữa
ngày Xuân tuyết trắng phủ đầy hiên
Biết
mùa xuân nào cho ta mong đợi
Trên
ngọn tình buồn vệt nắng rụng rơi
Bên
kia núi nắng vàng hoe nỗi nhớ
Tóc
bạc màu ngồi đếm tuổi Xuân qua
Tìm
đâu cánh én buổi giao mùa
Hoàng
hôn xuống cánh mai vàng trước ngõ
Trong
ký ức tháng ngày xưa chấp cánh
Bay
bay cao theo mây trắng, trời thanh
Áo
trắng, quần xanh, bảng đen, mực tím
Chỉ
còn lại đây khung trời hoài niệm
Tháng
rộng năm dài tuổi thơ vụt mất
Đời
lưu vong mộng ước cũng xanh xao
Ta
lăn lóc giữa biển đời giông bão
Rách
tả tơi chiếc áo lạc bên trời
Nay
xa cách vùng sông quê kỷ niệm
Giữa
xứ người ta tìm thắp niềm tin
Ba
mươi mấy năm quê nhà dâu bể
Mà
mùa Xuân chưa vàng nắng quê nhà
*****
Chút Xuân Quen
Xuân
đã về đó hả
Sao
chưa bước vào nhà
Soi
gương nhìn khác lạ
Một
mình uống rượu khan
Không
mai vàng trước ngõ
Chẳng
én lượn trời xanh
Cuối
năm trời trở lạnh
Thánh
thót giọt mưa bay
Nghe
khắc khoải lòng đau
Quê
người đêm trừ tịch
Trước
bàn thờ tổ tiên
Ta
lên đèn khẩn nguyện
Xin
bình an năm mới
Cho
non nước tự do
Bao
năm đời viễn xứ
Ta
rót sầu vào tim
Ta
gởi hồn theo gió
Thơ
thẩn chiều cuối năm
Mỏi
mòn trong nỗi nhớ
Rạo
rực một ước mơ
Trên quê hương ngày cũ
Tìm một chút Xuân quen
Cao Hữu Thiên