Ý NGHĨA CỦA THÁNG CÁC LINH HỒN
Tháng Mười một vẫn
được dành riêng cho các linh hồn. Người Công Giáo nói chung rất quan tâm đến những
ai đã ra đi, mong rằng người thân quá cố của mình được chia sẻ hạnh phúc với
Thiên Chúa tình yêu. Đây là một ước muốn rất đẹp, rất tình người.
Người Công Giáo
được khuyến khích thực hiện những điều thiết thực, ví dụ như xin Lễ, đọc kinh cầu
nguyện, làm việc lành phúc đức,… để “an ủi” những người đã ra đi mà còn đang vướng
mắc một vài trở ngại nào đó khiến họ chưa hoàn toàn chia sẻ vinh quang và hạnh
phúc với Chúa. Có một vài điều cần được lưu ý khi thực hiện những việc bái ái
này.
Thứ nhất, việc “xin
Lễ” không phải để “mua phần rỗi” cho những người đã qua đời. Thiên Chúa không cần
tiền của con người. Vả lại, hãy nghe Chúa Giêsu “Nếu anh em vốn là những kẻ xấu
mà còn biết cho con cái mình những của tốt lành, phương chi Cha anh em, Đấng ngự
trên trời, lại không ban những của tốt lành cho những kẻ kêu xin người sao?”
(Mt 7:11). Tấm lòng của Thiên Chúa bao la đến nỗi không ngôn từ nào có thể diễn
tả hết được, làm sao lại có thể chịu thua tấm lòng của con người?! Những đóng
góp vẫn được gọi là “xin Lễ” là một chia sẻ thiết thực để các thừa tác viên
trong Hội Thánh có phương tiện để mục vụ. Đó là một nghĩa cử rất đẹp, rất tình
người vì nó diễn tả tình liên đới trong cộng đoàn con cái Chúa và cộng đồng
nhân loại.
Thứ hai, “Luyện
Ngục”, như cách dịch chữ purgatorium hay purgatories từ tiếng La Tinh, không phải
để chỉ một tình trạng đau khổ bị hành hạ đau đớn như có nhiều người vẫn tưởng.
“Luyện Ngục” không phải là một nơi chốn của đau khổ, mà là một tình trạng chưa
trọn kết hợp trong vinh quang và hạnh phúc với Thiên Chúa. Những người trong
tình trạng này đã hưởng vinh quang và hạnh phúc của Thiên Chúa rồi, nhưng một
cách nào đó vẫn chưa trọn vẹn. Họ sống trong vui mừng vì biết chắc chắn rằng họ
sẽ kết hợp với Chúa trọn vẹn một lúc nào đó.
Thứ ba, về vấn đề
“Hỏa Ngục”, Giáo Hội Công Giáo chưa bao giờ khẳng định có một ai cụ thể đang ở
trong hoả ngục. Giáo Hội luôn cảnh giác và thúc giục con cái mình sống trong
tinh thần tỉnh thức để lúc nào Chúa đến thì hân hoan chào đón Người để Người
đem mình vào hạnh phúc viên mãn. Như vậy, luôn luôn có chỗ cho hy vọng, ngay cả
đối với tội nhân xấu xa nhất. Và như thế, không ai có quyền lên án và kết luận
về vận mệnh của người khác. Tiếng nói cuối cùng thuộc về Thiên Chúa.
Cuối cùng, những
ai quan tâm đến “luyện ngục” sẽ thắc mắc không biết ý nghĩa của Tháng Các Linh
Hồn là gì. Những việc mình đang làm như xin lễ, cầu nguyện, làm việc bái ái,… sẽ
có lợi gì cho những người đã qua đời? Câu trả lời rất đơn giản nếu tất cả các
việc trên được đặt trong chiều kích hiệp thông và nhập thể. Tất cả công trình tạo
dựng của Thiên Chúa hiệp thông sâu xa trong Người. Đây chính là ý nghĩa rất đẹp,
rất tuyệt vời của mối dây liên kết nhân loại mà Giáo Hội vẫn gọi là “mầu nhiệm
Các Thánh thông công”. Tất cả mọi người được nối kết và chia sẻ với nhau trong
chính sự sống của Thiên Chúa nơi cuộc đời của mình và của anh chị em mình. Cho
nên khi người này làm một việc tốt, đóng góp một hy sinh, tất cả mọi người
trong cộng đồng hiệp thông ấy đều được chia sẻ. Chính Thiên Chúa đã đích thân
khẳng định điều ấy qua Ngôi Lời nhập thể là Chúa Giêsu: “Mỗi lần các ngươi làm
[điều tốt] cho một trong những anh chị em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi
đã làm cho chính ta vậy.”(Mt 25:40) Ngược lại, khi một ai đó trong cộng đồng hiệp
thông ấy làm một việc gây tổn thương đến người khác, mọi người đều bị ảnh hưởng
ít nhiều. Cho nên, việc làm thiết thực nhất cho những ai đã qua đời là giúp họ
khôi phục lại những gì họ đã làm tổn thương, và giúp họ làm những gì họ chưa
làm được khi còn sống ở đời này. Làm như thế ta sẽ giúp xoa dịu nỗi dằn vặt, nỗi
trăn trở họ vẫn còn đang mang vác. Làm như thế ta sẽ giúp họ đi vào hạnh phúc với
bình an trọn vẹn trong Thiên Chúa, Đấng đã dùng phương thế nhập thể để dạy con
người về ý nghĩa của hiệp thông.
Joseph Việt,
O.Carm.
Trích website Dòng
Cát Minh