7001 South Park Ave., Tacoma, WA 98408
Phone #: (253) 475-6335


n

ĐỨC HỒNG Y NÓI: NGÀY LỄ JUNETEENTH LÀ LỜI NHẮC NHỞ QUAN TRỌNG PHẢI ĐẤU TRANH CHO TỰ DO, CÔNG LÝ NGÀY NAY.


Juneteenth offers important reminder to work for freedom, justice today, cardinal says


BYCATHERINE BUCKLER, OSV NEWS

JUN 19, 2023US/WORLD


Juneteenth, là cách viết rút gọn của June nineteenth (19 tháng 6, 1865) là một ngày lễ nghỉ liên bang của Hoa Kỳ để kỷ niệm ngày mà những người nô lệ da đen sau cùng ở Mỹ được giải phóng, một biến cố quan trọng trong lịch sử chính trị và văn hóa Hoa Kỳ. Bài sau đây cho biết một số sự kiện nên biết liên quan đến ngày này. Nguyên bản tiếng Anh đăng trong báo điện tử Northwest Catholic của Tổng Giáo Phận Seatle.

(TRÍCH DỊCH)

 

FORESTVILLE, Md. — Hồng Y Wilton D. Gregory của Tổng Giáo Phận Washington đã cử hành một thánh lễ đặc biệt vào ngày 18 tháng 6 tại Giáo Xứ Mount Calvary Parish ở Forestville để kỷ niệm ngày lễ nghỉ liên bang sẽ đến ngày hôm sau, ngài nói rằng ngày lễ lịch sử này cho ta một lời nhắc nhở quan trọng phải đấu tranh cho tự do, công lý ngày nay.

 

Giám mục phụ tá của tổng giáo phận Washington là Roy E. Campbell Jr cùng đồng tế thánh lễ. Ngoài các giáo dân của xứ Mount Calvary còn có các hội viên Hội Knights of St. Peter Claver và  chi nhánh của hội dành cho quý bà.

 

Juneteenth – cũng gọi là Ngày Tự Do – đã xảy ra ngày 19 tháng 6, 1865, khi trung tướng Gordon Granger đến Texas để thi hành Tuyên Cáo Giải Phóng Nô Lệ, công bố rằng tất cả những ai làm nô lệ phải được giải phóng (hai năm sau khi tổng thống Abraham Lincoln công bố bản tuyên cáo này).

 

Trong bài giảng, vị hồng y bàn về ý nghĩa của ngày Lễ Juneteenth cho những người Công Giáo da màu.

Hồng y Gregory nói, “Những người da màu chúng ta ở tại HK có một truyền thống lâu dài giải thích lời Chúa trong tương quan trực tiếp với hoàn cảnh sống thực của chúng ta.” Ngài là chức sắc Công Giáo Mỹ gốc Phi cao nhất. “Câu chuyện Xuất Hành của dân Do Thái anh em chúng ta, để thoát ách nô lệ của Vua Pharaon, và cuộc xuất hành của riêng chúng ta  để thoát khỏi nô lệ có lẽ là một so sánh với Kinh Thánh thường được áp dụng nhiều nhất trong lịch sử chúng ta.”

 

Ngài bàn về những phương tiện truyền thông còn thiếu thốn vào thời bản tuyên cáo giải phóng được công bố khiến cho việc loan truyền tin tức khó khăn.

 

“Phải mất một thời gian lâu dài để cho tính xác thực của bản tuyên cáo và  những hàm ý của nó được loan tới những nơi xa xôi hẻo lánh của đất nước. (Hơn nữa) Không phải tất cả mọi người (thời ấy) đều trông mong được loan báo về quyền tự do của những kẻ nguyên là dân nô lệ,” hồng y Gregory nói thế.

 

Vị hồng y nói với những người dự thánh lễ họ có bổn phận nêu gương chiến đấu chống bất công.

 

“Nước thiên đàng là nơi của tự do và hòa bình hoàn hảo, đó sẽ là triều đại của công lý và vui sướng tột cùng. Dù có tất cả những phương tiện truyền thông hữu hiệu như ngày nay, thông điệp này vẫn chưa tới được tai nghe hay trái tim của mọi người,” rồi Hồng Y Gregory lại nói tiếp, “Nước thiên đàng vẫn còn ở phía trước chúng ta, nhưng ta đang trên đường đi tới, bất kể những trở ngại ta phải đối phó.”


Gail Ruffin, trưởng ban nhạc của Giáo Xứ Mount Calvary, nói với báo Catholic Standard (Tiêu Chuẩn Công Giáo) của Tổng Giáo Phận Washington, bà đã chọn lựa những thánh vịnh để suy niệm cho buổi Lễ Juneteenth như thế nào. Những thánh vịnh này gồm có Use Me (Hãy Dùng Con), Center of My Joy (Tâm Điểm Niềm Vui Của Con) và Oh Lord, How Exellent (Chúa ơi, Tốt Lành Biết Mấy).

 

Ruffin nói điều quan trọng là người ta phải suy niệm về ngày này bằng cách xem xét lại những giá trị của ta là những người Công Giáo.

 

“Việc này liên quan đến chính tôi và nó quan trọng thế nào, tại sao tự do lại quan trọng thế. Dân quyền, hiểu biết chúng ta, dân tộc này là ai, hiểu biết tất cả những tài năng ta có. Tôi biết tôi xúc động rồi, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi làm việc khó nhọc như bất cứ ai thuộc bất cứ tín ngưỡng nào, màu da nào,” Ruffin nói tiếp.

Đối với Ruffin, đức tin Công Giáo của bà là sự nối dài của căn tính phụ nữ da màu của bà, nhất là thông qua mục vụ âm nhạc của bà.

 

“Họ (những người nô lệ da đen thời xưa) đã làm gì khi họ thu hoạch bông gòn, trồng những hạt giống? Họ đang ca hát, họ đang hát âm nhạc của Chúa,” Ruffin nói vậy.

 

Ruffin nói tiếp: “Có phải tất cả chúng ta là một hay chăng? Tôi có thể không sống lâu để thấy ngày ấy, cũng không sao, bởi vì tôi biết tôi đã đóng một vai trò thiết yếu trong việc  này. Nhưng chắc chắn tất cả chúng ta sẽ trở nên một, vi đó là điều chúng ta tin, đó là điều chúng ta tin, cùng toàn thể dân tộc, cùng những tín hữu của đạo Kito. Đó là điều chúng ta tin tưởng,” Ruffin nói vậy.



Vincent Wilkins Jr., trước kia là nhà hoạt động của Hội Hiệp Sĩ Thánh Peter Claver lưu ý rằng hội ái hữu này là một tổ chức Công Giáo da đen do giáo dân lãnh đạo lâu đời nhất hiện nay vẫn còn hoạt động. Wilkins nhập hội ở Louisiana khi còn là một thiếu niên.

 

Ông nói, “lúc ấy tôi mới 15 hay 16 ... tôi làm thế bởi vì  tôi hiểu rằng chúng tôi cần có sự hiện diện,”

 

Hội Hiệp Sĩ St. Peter Claver và chi hội Ladies Auxiliary (Chi Hội Dành Cho QBà) được thành lập năm 1909 lấy tên của Thánh Peter Claver, một cha Dòng Tên Tây Ban Nha, một nhà truyền giáo, là quan thầy của những người nô lệ, của các phái bộ truyền giáo Phi Châu, và của cuộc đấu tranh cho công lý liên chủng tộc. Thánh Peter Claver lo mục vụ cho các người nô lệ trên các chuyến tàu (chở nô lệ) trong thế kỷ 17.

 

Hội Hiệp Sĩ thánh Peter Claver là một công ty bảo hiểm. Người ta làm như thế bởi vì ... các công ty bảo hiểm thời ấy không bảo hiểm cho dân dã da đen. Cho nên chúng tôi cần một cái gì đó để có thể chôn cất những người chết da đen,” Wilkins cho biết như vậy. Hội người ta nói ở đây là hội ái hữu Các Hiệp Sĩ Thánh Peter Claver.”



Wilkins nói ông hy vọng sẽ tiếp tục thấy sự tiến bộ về phương diện công lý chủng tộc ở Hoa Kỳ.


“Tôi sinh ra và được nuôi dưỡng thành người Công Giáo, nhưng tôi không nghĩ rằng Giáo Hội Công Giáo, xét về toàn thể, đã đối xử với người Công Giáo da đen với sự tôn trọng mà họ đáng được hưởng.” Rồi Wilkins lại nói, “Di sản của chúng tôi là thứ tội nguyên tổ của chế độ nô lệ ở HIệp Chủng Quốc Mỹ Châu. Và chúng tôi sẽ không sớm vượt qua được nó đâu, nhưng tôi hy vọng và cầu xin rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ vượt qua. Có lẽ trong những thiên niên kỷ tiếp theo.”

 

Vũ Vượng dịch